Posts

Showing posts from December, 2022

mình ổn rồi

Image
Dạo vừa rồi mình tiêu cực dã man, vì mình đang challenge bản thân lúc đi tìm việc, và giờ I did it mọi người ạ. Để có thể đạt được điều này thì anh mình đã support mình cực kỳ cực kỳ nhiều. Nhiều hôm trong lúc ngồi sửa draft cho mình mà anh mình phải vừa an ủi vừa động viên vì sợ mình áp lực quá. Mình không nhớ biết bao nhiêu lần tắt điện thoại với anh xong mình ngồi khóc tu tu, vì mình biết anh mình kỳ vọng vào mình rất nhiều, và bản thân mình cũng vậy. Khóc xong, lau nước mắt xong mình lại ngồi sửa bài, và anh mình lại tiếp tục sửa cho mình. Mình nhớ hôm phỏng vấn với hội đồng, 18 phút trước khi vào phỏng vấn thì internet cả tòa chỗ mình bị hỏng. Lúc đó mình panic cực kỳ, nhưng may sao, mình vẫn đủ tỉnh táo để đăng ký 3G và join buổi interview đó. Giây phút nhận được cuộc gọi thông báo đỗ chương trình từ chị Lan Anh, mình khóc nức nở, vì mình biết rằng mọi nỗ lực của mình đã được đền đáp. Nếu mọi thành tựu trước đó của mình có thể là nhờ vào may mắn thì lần này, ngoài sự may mắn, đó

finger crossed

Image
Cái gì là của mình thì sẽ mãi là của mình.  Còn không, có cưỡng cầu cũng không được.  Finger crossed my baby. Wish peace in your heart <3  Duyên với tượng nữ thần chiến thắng, iconic view của Louvre Museum (mặt cáu ghê)

dead inside

Image
Nếu có thể làm gì đó để bản thân bớt lo lắng có lẽ mình sẽ làm. nhưng có vẻ là khó.  Huhu, how can I get over this?  cozy night

Lo lắng

Image
Đợt này mình hay có kiểu, ngồi một chỗ và nghĩ tới những chuyện mình muốn làm thì mình muốn hét lên để đỡ bồn chồn. Xong mình hơi gầm gừ, bố mẹ lại quay ra bảo, ồ hóa ra nhà mình có nuôi một con mèo.  Mấy nay mình ngồi làm assignment môn Measuring Success for Business, ngồi làm mãi, research hoài cũng nhận ra mình đã biết chọn lọc thông tin ở đâu để biết được doanh nghiệp đang làm gì, và họ measure success của họ như thế nào. Mọi thứ thật thú vị. Hồi tháng 5 mình có làm bài về môn này rồi, nhưng bài đó thì chẳng mạch lạc tí nào, mình thậm chí còn chẳng hiểu mình đang viết cái gì nữa cơ. Nhưng mà giờ, sau vài lần làm report cho môn này, mình thấy rõ rệt sự tiến bộ trong mỗi lần sửa bài. Mình hiểu hơn về mô hình mà mình dùng để đo lường sự thành công của từng công ty, làm thế nào để kết nối các strategy và objectives với nhau, etc. Nói chung là mình hiểu rằng, khi đã đặt bút viết, mình cần có một mục tiêu cụ thể, và viết để support mục tiêu đó, chứ không được đi lung tung, ngó trước ngó

Mình bị rejected

Image
Hôm qua và hôm nay mình cứ mãi đợi mail của một bên mà mình ứng tuyển. Mình khá thích chỗ đó, vì nó match với định hướng của mình hiện tại. Nhưng tiếc là, mình lại không phải là ứng viên họ tìm kiếm. Đôi khi mình phải chấp nhận rằng nỗ lực không thôi là chưa đủ, hoặc là sự nỗ lực của mình là chưa đủ.  Anh mình cứ liên tục an ủi mình, giống y hệt bao lần mình bị từ chối từ trước tới nay, rằng họ không chọn mình không có nghĩa là mình không đủ tốt. "Đủ" là bao nhiêu? Không ai có thể trả lời được, mình nghĩ "đủ" là khi cảm xúc của mình được trọn vẹn. Có lẽ vậy. Mình bị từ chối, khá nhiều, từ hồi năm nhất tới giờ. Mình nhớ lần đầu tiên mình bị từ chối, mình suýt khóc trong phòng phỏng vấn, anh chị thương quá nên offer mình sang mảng khác nhẹ nhàng hơn xíu. Giờ nghĩ lại thật buồn cười vì sự ngây ngô đó của mình. Rồi hai năm trước, mình cũng bị từ chối ngay ở vòng phỏng vấn cuối cùng cho một chương trình mình cực kỳ thích. Lúc đó mình không khóc, mình chỉ buồn, rất buồn t

Một thời dậy sớm không cọc

Image
đồi Đa Phú, Đà Lạt  Hồi này mình lên đồi Đa Phú ở Đà Lạt, sau đó về thấy rát họng. Y như rằng, hai hôm sau về tới Hà Nội thì bị Covid, 15 ngày trước khi qua Đức. Lúc đó mình sợ vô cùng là sợ, vì lo là không được đi và phải delay chuyến bay lại. Lần trao đổi đó là điều mà mình hằng mong đợi từ ngày Duy Độ qua Italy, cũng phải 4-5 năm gì đó. Mình thường chẳng đặt kỳ vọng cao vào cái gì, nhưng đây là điều mà mình cực kỳ mong chờ. Trước lúc có kết quả apply, mình có hỏi Vân liệu mình có nên đi trao đổi không, mặc dù mình biết thừa là mình chắc chắn sẽ say "yes". Đương nhiên là Vân nói không, ai cũng nói không, trừ chị Linh và gia đình mình. Và yeah, mình đi. Sau đợt đi Đà Lạt về, chị Trang qua test cho mình mỗi hai ngày, bố mẹ chăm bẵm vô cùng và mình đã khỏi Covid ngay trước khi bay. Bố mình sợ mình lây cho mọi người nên không cho mình tiếp xúc với ai, vậy mà ai cũng tưởng bố lo mọi người lây cho mình. Đúng là cuộc sống đôi khi có những điều trông thấy mà lại chẳng phải là vậy.

All too well

Image
  Today I listened to a song from Taylor Swift named “All too well”. And suddenly, I realize that I have changed a lot since the day I was just a little girl. I have changed and so have many people around me. I remembered that day when I went on a trip with my dad’s friend – uncle N, I asked him if he wanted to eat some rice cake and he looked at me, nodded his head, but he said: “Yeah, but only one”. Now, looking back at that day frame, I felt that when growing up, we all knew when to limit ourselves, not like when we were small, we would do anything we liked, and would eat as much as we wanted. A few days ago, after watching a movie, I started to cry because I realized that childhood was over forever and I had to grow up. Things would never stay the same since everyone around me is all getting older, even me and my parents. There are a bunch of reasons why I feel this sad, but mostly, I think that it is because grown-ups’ world has so many worries and sadness that I never want to j