Lo lắng

Đợt này mình hay có kiểu, ngồi một chỗ và nghĩ tới những chuyện mình muốn làm thì mình muốn hét lên để đỡ bồn chồn. Xong mình hơi gầm gừ, bố mẹ lại quay ra bảo, ồ hóa ra nhà mình có nuôi một con mèo. 

Mấy nay mình ngồi làm assignment môn Measuring Success for Business, ngồi làm mãi, research hoài cũng nhận ra mình đã biết chọn lọc thông tin ở đâu để biết được doanh nghiệp đang làm gì, và họ measure success của họ như thế nào. Mọi thứ thật thú vị. Hồi tháng 5 mình có làm bài về môn này rồi, nhưng bài đó thì chẳng mạch lạc tí nào, mình thậm chí còn chẳng hiểu mình đang viết cái gì nữa cơ. Nhưng mà giờ, sau vài lần làm report cho môn này, mình thấy rõ rệt sự tiến bộ trong mỗi lần sửa bài. Mình hiểu hơn về mô hình mà mình dùng để đo lường sự thành công của từng công ty, làm thế nào để kết nối các strategy và objectives với nhau, etc. Nói chung là mình hiểu rằng, khi đã đặt bút viết, mình cần có một mục tiêu cụ thể, và viết để support mục tiêu đó, chứ không được đi lung tung, ngó trước ngó sau và tốn nhiều thời gian mới tới được đích. Đúng là có những thứ cần thời gian thì mới thấm được. 

Đôi khi, mình ước rằng mình được làm trong môi trường học thuật, vì mình có thể ngồi viết lách, hoặc ngồi đọc tài liệu, tìm tòi về mọi thứ. Nhưng xong rồi nghĩ lại, mình lại rùng mình vì thấy ý tưởng đó có vẻ không ổn tí nào nếu làm ở Việt Nam. 

Đợt này mình ở nhà suốt, nên mình nghĩ mình cần tìm cái gì đó để làm. Từ tuần sau mình sẽ ngồi đọc tiếp cuốn Suối Nguồn (The Fountainhead) mà mình đang đọc dở. Hy vọng rằng mình sẽ hoàn thành nốt 1000 trang còn lại trong năm nay (TvT). Chúc mình may mắn đi mọi người =))))))

Viết tới đây rồi thấy chẳng có gì mà viết nữa nên mình nghĩ mình cần đi ngủ. Chúc cả nhà ngủ ngon =)))))) 


Endless. 


Comments

Popular posts from this blog

Mở lòng mình ra nhiều hơn

Bye bye grandpa i love you

Mình dạo này