Xin chào, mình là Duyên.
Chào mừng các bạn đến với "mảng trời" của mình. Đây là nơi mình chia sẻ những điều vụn vặt hằng ngày trong cuộc sống nhỏ bé của mình.
Love you all,
Duyên
dead inside
Get link
Facebook
X
Pinterest
Email
Other Apps
-
Nếu có thể làm gì đó để bản thân bớt lo lắng có lẽ mình sẽ làm. nhưng có vẻ là khó.
Tuần trước mình kiệt sức bao nhiêu thì tuần này mình vui vẻ và tràn đầy sức sống bấy nhiêu mọi người ạ. Tuần này sức khỏe của mình ổn định hơn nhiều, không thấy buồn ngủ mệt mỏi như trước, mà thấy khỏe hơn nhiều á, chắc tại mình ăn ngủ kỹ, tự chăm lo bản thân và có nhiều connection với mọi người xung quanh hơn. Tuần trước mình bảo sếp là mình thấy lost quá, cần lắm một vài lời khuyên từ sếp. Vậy là sếp coi lịch, kêu m gặp t luôn thứ 2 tới đi. Vừa bước vào phòng phát sếp hỏi, rồi m làm sao có vấn đề gì. Mình kêu là ôi em lost quá sếp ơi em chẳng biết bắt đầu từ đâu làm cái gì bây giờ!!!! Vậy là ổng dành 30p ngồi nói chuyện với mình về kinh nghiệm của ổng. Mặc dù nghe cũng hơi nhàm r á=))) nhưng mà giờ nghe ổng nhắc lại mình cũng hơi yên tâm, rằng ok ai rồi cũng có những lúc chông chênh không biết mình nên làm gì tiếp theo, những lúc như vậy chỉ cần làm việc chăm chỉ, cố gắng hết mình, để rồi khi có cơ hội là có thể chộp ngay lấy. Những lúc như thế này thì thật sự là mình rất biết ơn s
Dec 30 Ông ngoại mình mất cũng hơn 1 tuần rồi, nhưng mình vẫn chẳng thể tin nổi điều đó vừa xảy ra. Mình chẳng kể với ai về điều này, bởi mình vẫn chẳng thể chấp nhận rằng ông mình đã mất rồi. Hôm nay ngồi lục ảnh trong máy, tự dưng mình thấy một pic mà mẹ chăm ông ăn cháo, ông ngồi dậy, mắt mở to, và trông cũng rất khỏe (so với tình trạng bình thường của ông mình). Mẹ và ông đều mỉm cười, trông rất hạnh phúc. Trước lúc ông mất, người ông gầy nhom, vì ông chẳng thể ăn được gì cả tháng trời. Lúc ông mất, vì bận việc nên mình cũng không nghỉ việc để về với ông được, nghe thật buồn cười, cho tới giờ mình vẫn tự trách tại sao mình lại không chọn quay về nhà vào thời điểm đó. Mình cũng không nói với sếp, cho tới vài ngày sau, lúc sếp mình biết, nhắn tin hỏi m có vấn đề gì, lúc đó mình mới bật khóc giữa lớp học tiếng nhật. Cả tuần đó, mắt mình sưng húp, vì đêm nào mình cũng khóc, mình còn mơ thấy cả ông mình nữa. Dù bản thân mình biết đây là điều chắc chắn sẽ xảy ra, không sớm thì muộn, vì
Từ mãi tháng 1 tới giờ mình mới mở chiếc blog này ra. Vậy là nửa năm đã trôi qua rồi đó, mọi người dạo này thế nào rồi ạ? Mình đang trải qua quarter life crisis nên đang cảm thấy lạc lõng, bơ vơ, mông lung vô cùng. Mỗi ngày mình đều tự hỏi bản thân là mình đang làm gì, tại sao mình lại ở đây, và rồi tương lai mình muốn cái gì. Mỗi sáng thức dậy mình đều cảm giác như mình đang ngồi trên một con thuyền nhỏ bé giữa đại dương mênh mông rộng lớn, tất cả những người mình yêu thương đều chỉ có thể đứng ở bến cảng đợi mình tìm đường về với họ. Ngày nào cũng như ngày nào, mình đều vỗ vai an ủi bản thân rằng: "Better days will come". Mình nhớ về những ngày mình đứng trên bờ biển ở Barcelona, đi lang thang dọc Interlaken, đi ăn Gelato ở Rome, nhớ về những lúc mình ngồi nghe bố tâm sự chuyện công việc, ngồi cáu gắt với mẹ nhưng mẹ vẫn yêu thương dỗ dành, ngồi nhìn ông với bố thì thầm, nhìn mẹ cho ông ăn, hay những lúc bà nội cầm tay mình mỗi lần mình trở về với bà, mình lại hy vọng rồ
Comments
Post a Comment