Mình dạo này
Một ngày trời mưa phùn, mình vừa đi ra ngoài về và ướt hết áo. Mình kêu ầm lên là đau đầu nên bố thì nấu cơm mẹ thì chuẩn bị nước tắm cho mình. Anh Độ ngồi một góc nhà trong chiếc Iphone của bố, vừa chơi game vừa càm ràm sao mình phiền vậy. Dạo gần đây cuộc sống của mình chẳng có gì thay đổi mấy, mình chỉ loanh quanh ở nhà, lúc thì ngồi cắm mặt vào laptop, lúc thì vùi đầu vào TV xem phim, lúc lại lúi húi ở bếp dọn dẹp và nấu ăn, chiều tới lại xách giày lên đi chạy, nói chung là một cuộc sống lặp đi lặp lại, đều đều, ngày nào cũng như ngày nào. Nhưng mà mình vẫn mong chờ ngày mai tới, để lại vùi đầu vào lòng mẹ ngủ tít, và lại tiếp tục càu nhàu với Đăng và Duy Độ, lại tiếp tục vật lộn với việc tìm ra một cái gì đó mới mẻ để làm. Đợt nọ mình gào khóc như mưa vì không được anh mình và bố mẹ cho làm một vài thứ, nhưng gào vài lần, thì trời không chịu đất, đất cũng đành chịu trời, mình được đi học một môn mà mình từng cực kỳ yêu thích. Mình tiêu hết số tiền mình để dành từ lúc về Việt Nam