Bố
p.s: một chút tản mạn từ hồi tháng 6 và giờ mình viết nốt vào những ngày đầu thu Mình yêu bố rất nhiều. Bố là người chẳng hay nói thương mình hay nhớ mình, trừ khi mình hỏi, bố không thương con à, bố không nhớ con ư thì bố mới nhận. Nhưng mà thỉnh thoảng những gì bố làm đều khiến mình nhận ra rằng bố nhớ mình hơn bất cứ ai. Hôm mình nhận được kết quả học bổng dự kiến, người đầu tiên mình gọi là bố, mặc dù mình đã cầm điện thoại lên và bấm số gọi cho Duy Độ nhà mình. Lúc định ấn gọi thì mình nghĩ, nếu báo cho bố sau cùng thì chắc bố tủi thân lắm, một suy nghĩ hơi ngốc nghếch nhưng mình luôn lo lắng bố bị tủi thân, vì nếu là mình thì mình sẽ tủi thân đấy! Bẵng đi một hồi, rồi hôm có kết quả chính thức, lúc mình đang gọi bố và ngồi làm việc khác, tự dưng bố bảo mình, có danh sách chính thức rồi đấy, và bố bảo bố đọc thấy tên mình rồi. Tự dưng lúc ấy mình mới nhận ra rằng bố thương mình nhất trên đời, mọi thứ mình làm đều khiến bố tự hào, mặc dù mình thường chẳng hề công nhận bất cứ nỗ lực